Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 186: Quỷ tu?



Chương 185: Quỷ tu?

Sơn thật sự đoán không ra được rốt cuộc Tiểu Hoa vừa mới nhìn thấy thứ gì mà lại để nó sợ hãi đến thế. Đến mức độ này quyết tâm liều lĩnh khám phá của Sơn lại có phần lung lay. Là một thứ chưa biết, cũng không rõ nó mạnh hay yếu, có khả năng đặc biệt gì, nếu cứ lỗ mãng xông vào, chạm trán phải nó để mà bản thân gặp nguy hiểm thì thật đúng là lỗ to. Đã không biết thì thôi, nhưng đã biết là có thứ như vậy ở trong thì ít ai lại dại dột liều mình xông vào lắm, Sơn cũng không dám đánh cược tính mạng mình như vậy. Để Tiểu Hoa bình tĩnh một chút, Sơn mới khẽ hỏi:

“Nhóc có phát hiện ra tu vi của thứ đấy không, hay là còn đặc điểm gì khác của nó nữa.”

“Ừm, để ta nhớ lại xem.” – Tiểu Hoa cố nhớ lại hình ảnh mà nó mới nhìn qua được – “Hoàn toàn không nhìn ra được nó có tu vi gì, chỉ biết là thứ đấy xám xịt, khá mờ ảo thôi.”

“Chỉ vậy thôi sao?” – Sơn nhăn mày.

“Chỉ vậy thôi!” – Tiểu Hoa khẳng định.

“Được rồi, đổi câu hỏi.” – Sơn chuyển chủ đề - “Vậy nhóc có nhìn ra được khu vực ấy có gì đặc biệt không?”

“Chỗ đó à? Chà, nói sao nhỉ? Nếu phải mô tả thì ta thấy nơi ấy giống như một vùng đất c·hết. Mọi sự vật ta quan sát được đều mang một màu u ám quỷ dị, chỉ nhìn lướt qua đã thấy rùng cả mình rồi.” – Tiểu Hoa miêu tả lại qua trí nhớ của mình.



“A, lại là một nơi như vậy.” – Sơn ngạc nhiên, rồi như nghĩ đến cái gì, cậu liền đặt câu hỏi – “Nhóc có thấy, ờ, nơi này giống như một cái nghĩa trang không?”

“Hả? Nghĩa trang là gì?” – Tiểu Hoa không hiểu.

“Gọi là nghĩa trang cũng không chuẩn lắm, từ dễ hiểu hơn chắc là mộ địa nhỉ?” – Sơn chỉnh trang lại từ ngữ.

“À, ra là chỉ nơi đó!” – Tiểu Hoa gật gù biểu thị đã hiểu – “Kể ra cũng giống thật, đặc biệt là đám xương trắng ở trong đó nữa, khá giống như một vùng đất c·hết chóc ở quê hương ta.”

“Vậy anh cũng có thể đoán được tương đối thứ mà doạ nhóc lúc nãy là gì rồi.” – Sơn nghiêm túc nói.

“Đại ca ngươi đã biết là gì rồi sao. Vậy mau nói đi, ta cũng muốn biết.” – Tiểu Hoa hứng thú giật tay áo Sơn, nhìn không ra dáng vẻ sợ hãi lúc nãy nữa.

“Anh cũng chỉ là đoán thôi, không chắc chắn đâu.” – Sơn giơ một ngón tay lên – “Thứ nhất, đấy có thể là một loại thú ăn xác c·hết, tốc độ di chuyển rất nhanh, nhanh đến nỗi thần thức của nhóc cũng không nhìn rõ ràng được.”

“Thứ hai, cái này hơi khó tin, có thể là một dạng tồn tại vô định, mà quê hương anh hay gọi là ma, hoặc kinh khủng hơn thì là quỷ.” – Sơn giơ ngón tay thứ hai lên, vẻ mặt cũng phức tạp hơn – “Ngoài ra anh cũng chẳng đoán được còn khả năng nào khác nữa.”



Kỳ thật ý kiến thứ nhất Sơn cũng thấy không hợp lý lắm, vì căn bản sinh vật nhanh đến mức như vậy tồn tại không thể nào mà đến mức không có tí sức mạnh gì đủ để Tiểu Hoa nhìn ra được tu vi. Nhưng ý kiến thứ hai Sơn lại càng không thể nào tin nổi, đơn giản vì nó quá phi lý, quá khó tin. Tuy có rất nhiều câu chuyện, rất nhiều tin đồn về thứ gọi là ma này, nhưng tất cả những gì Sơn biết cũng chỉ là nghe người khác kể, hoặc là thông qua phim ảnh, phần lớn là tưởng tượng ra. Vì chưa tận mắt nhìn thấy nên Sơn cũng chẳng có nhiều niềm tin vào sự tồn tại của chúng. Nhưng đợi một chút, chuyện tu tiên cũng khó tin không kém, vậy mà còn xảy ra trên người Sơn được, vậy chuyện ma quỷ tồn tại hẳn là cũng có thể chứ?

“Đại ca ngươi nói đến ta cũng mới để ý, tuy chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng ta đúng là đã từng được nghe người lớn trong nhà kể qua về một loại tu tiên dị loại, được gọi là quỷ tu.” – Tiểu Hoa hơi trầm ngâm một chút, rồi lại kể tiếp – “Nếu ta nhớ không nhầm thì đám quỷ tu này có nguồn gốc từ những người đ·ã c·hết đi nhưng do thần hồn đủ mạnh mẽ, lại có được công pháp đặc thù của quỷ tu nên mới tu luyện lên được. Ngoài ra nếu gặp được một môi trường đủ đặc biệt thì cũng sẽ có xác suất trở thành một loại quỷ tu bị động.”

“Ồ, còn có cả chuyện như vậy! Vậy thì dễ hiểu hơn rồi.” – Sơn nghe xong cũng ngạc nhiên không thôi, nhưng cậu cũng đã dần suy đoán ra tình hình – “Nhìn vào môi trường âm u kia, đến chín phần là có thể xuất hiện loại quỷ tu bị động kia. Anh không nghĩ tinh cầu này sẽ xuất hiện nổi công pháp dành cho quỷ tu đâu.”

“Nếu là vậy thật thì bản cô nương cóc cần phải sợ gì nữa, quỷ tu nào ở đây tu vi cao hơn nổi ta chứ, há há!” – Tiểu Hoa tự tin tràn đầy.

“Thế ai lúc nãy là người sợ đến mất cả mật?” – Sơn mỉa mai.

“Ai? Người nào sợ chứ bản cô nương có phải người đâu.” – Tiểu Hoa đỏ mặt cố gắng biện bạch.



“Thôi, không đùa cợt nữa, vào chuyện chính đi.” – Sơn phẩy tay – “Thế nhóc còn biết gì về quỷ tu nữa, nói thử anh nghe xem nào.”

“Để ta nhớ lại xem nào!” – Tiểu Hoa nhắm mắt làm bộ trầm tư một lúc, rồi mới lên tiếng – “Đám này thông thường sẽ hay ở trạng thái vô hình vô dạng, không màu không mùi. Nếu cảnh giới bản thân chúng ta không đủ cao thì dù cho bọn chúng có yếu hơn thì vẫn sẽ khá khó đoán biết được cảnh giới hiện tại của chúng là gì.”

“Ra là vậy! Vậy có cách nào để công kích đến bọn này được không?” – Sơn nhớ đến ma quỷ thường phải dùng phương pháp đặc biệt thì mới xua đuổi, diệt trừ được nên cũng đặt câu hỏi.

“Tuy nói chắc là sẽ khó t·ấn c·ông hơn bình thường, nhưng thực tế quỷ tu hẳn là vẫn sẽ nhận công kích từ tu tiên giả khác chứ.” – Tiểu Hoa không chắc chắn nói – “Tóm lại ta cũng chỉ biết đến vậy.”

“Chậc, chậc! Thôi vậy cũng tạm đủ rồi. Ít nhất cũng xác định được đại khái chúng ta sẽ phải đối mặt với cái gì rồi.”

Thực ra chỉ với chút thông tin này vẫn là quá ít để nắm chắc khả năng đối mặt được với quỷ tu. Nhưng nếu đúng như Tiểu Hoa nói là công kích thông thường cũng tác động được đến quỷ tu, mà quỷ tu ở đây cũng không có công pháp tu luyện, vậy tám chính phần sẽ không có gì quá nguy hiểm đi. Ngược lại nếu không đối phó được, vậy chỉ cần chạy khỏi khu vực hoạt động của quỷ tu là được chứ gì.

“Vậy chúng ta vẫn sẽ tiến vào trong chứ?” – Tiểu Hoa hỏi lại.

“Vẫn vào chứ! Kể cả không có gì hữu ích cho tu luyện thì tiếp xúc với những thứ như này biết đâu lại có ích cho sau này.”

“Vậy thì đi! Để ta xem là đứa nào dám doạ nạt bản cô nương.”

Nhìn thấy Tiểu Hoa hùng hổ đi về hướng khu vực âm u kia, Sơn chỉ biết cười trừ đi theo. Càng đến gần khu vực tối tăm kia, Sơn càng cảm thấy lạnh lẽo, tóc gáy cũng dựng lên không ít. Nhưng đương nhiên đây cũng không phải lạnh do thời tiết, mà chỉ là cảm giác nơi đây mang lại mà thôi. Vậy mới thấy quỷ tu sinh sống được ở đây cũng thật là độc lạ, không hổ danh được người đời đồn lại dị loại tu tiên giả. Đi thêm một đoạn Sơn cuối cùng cũng đã đến sát khu vực này. Nhìn sơ qua một vòng, từ nền đất đến cỏ cây đều mang màu u ám, không khí thì ngột ngạt khó chịu, ngoài hàng đống xương cốt vương vãi xung quanh thì nơi này cũng chẳng thấy có một chút sinh khí nào, rất xứng với cái danh vùng đất c·hết. Cẩn thận bước từng bước chân vào nền đất lạnh lẽo, Sơn có cảm giác không mấy thoải mái, cơ thể bứt rứt không thôi. Như nghĩ đến điều gì, cậu liền vận chuyển dòng chân nguyên trong kinh mạch, nhanh chóng tạo nên một màn hộ thể mỏng xung quanh, cảm giác khó chịu lúc này mới biến mất. Liếc mắt về phía Tiểu Hoa, đã thấy nó bật lên chân nguyên hộ thể từ lúc nào rồi, làm lời nhắc thiện ý của Sơn chưa ra khỏi miệng đã phải nuốt vào. Con nhóc này, biết chuyện cũng chẳng chịu nhắc nhở mình, làm Sơn có chút bực mình. Đang định mắng nhiếc Tiểu Hoa một phen thì chợt Sơn khựng người lại, giật nảy mình lùi ra phía sau. Cùng lúc đó, một cái bóng mờ chợt lướt qua người Sơn, tốc độ nhanh đến khó tin.

“Là ai?” – Sơn hét lớn.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.