“Đừng chỉ biết trốn tránh rồi đánh lén như vậy nữa, mau ra mặt đi!”
Thấy đối phương chưa chịu lộ diện nên Sơn lại hét to một câu nữa biểu thị mình không sợ hãi. Tuy mới nãy có chút bất ngờ, nhưng đòn t·ấn c·ông vừa rồi có lộ ra một chút khí tức, nên Sơn mới có thể kịp thời né tránh. Vậy cũng chứng tỏ rằng nếu thực sự là quỷ tu thì thực ra bản chất cũng khá giống với tu tiên giả thông thường. Quay qua nhìn vào vị trí đòn t·ấn c·ông vừa rồi rơi xuống, chỉ có một gốc cây khô bị tạc thủng một lỗ nhỏ, vỏ cây xung quanh có dấu hiệu bị ăn mòn dần dần. Sơn tính toán một chút, đòn này thực ra cũng không mạnh lắm, với cường độ cơ thể hiện tại, nếu b·ị đ·ánh trúng thì cậu chắc cũng không bị trầy nổi da. Nhưng nhìn vào dấu vết bị ăn mòn kia, Sơn không nghĩ là mình sẽ hoàn toàn không sao nếu bị trúng đòn, nhưng trên người cậu vẫn còn sẵn một màng chân nguyên hộ thể, nhiều khả năng có trúng đòn thật thì cũng sẽ không bị làm sao. Từ những gì quan sát được và Sơn tự suy đoán ra, chín phần là thứ t·ấn c·ông câu thực lực cũng chẳng đến đâu, hay là nói chỉ cần cẩn thận đề phòng một chút thì hoàn toàn không có gì phải sợ.
“Chỉ là một đòn t·ấn c·ông bình thường thôi mà, nhóc cũng không cần phải sợ đến thế chứ!”
Sơn có chút chán chường nhìn vào Tiểu Hoa đang bám riết lấy chân mình, ánh mắt láo liên nhìn khắp xung quanh. Chuyện là ngay sau khi Sơn né tránh được đòn t·ấn c·ông bất ngờ kia, Tiểu Hoa ngay lập tức thu lại khí thế hùng hổ ban đầu, chạy biến trở lại chỗ Sơn, rồi ôm đùi cậu từ lúc ấy đến giờ. Con nhóc này tu luyện đến giờ cũng đã không ít thời gian, mà cứ như kiểu trẻ con chưa ra đời vậy, cái gì cũng bỡ ngỡ, cái gì cũng có thể khiến nó sợ hãi.
Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt Sơn, chỉ cảm thấy bản thân như bị coi thường, nó liền nhận ra được vấn đề là gì, vội vàng buông chân Sơn ra. Ho khan một tiếng, Tiểu Hoa lúc này mới thẹn thùng lên tiếng:
“Phản xạ, chỉ là phản xạ mà thôi!” – Tiểu Hoa tiếp tục chữa thẹn – “Chứ đời nào bản cô nương lại sợ hãi mấy trò vặt vãnh này được chứ!”
“Đã nhóc không sợ hãi thì nhanh chóng đi tìm hiểu xem kẻ nào đã đánh lén chúng ta đi chứ, cứ đứng đực ra đấy làm gì?” – Sơn mỉm cười thân thiện.
“A, ta, ta đi làm ngay đây, có gì mà phải sợ.” – Tiểu Hoa lắp bắp nói, rồi chậm rãi bước đi.
“Được rồi, không đùa với nhóc nữa, tranh thủ tìm ra tên phiền phức kia xem nào.” – Sơn nghiêm túc nói – “Chắc chắn tên kia không ở xa đây lắm đâu.”
“Thật sao?”
Tiểu Hoa nghi ngờ hỏi, nhưng nhìn thấy Sơn không có biểu hiện gì là đang lo lắng, sợ hãi, nên nó cũng cảm thấy tự tin hơn, lại một lần nữa triển khai thần thức ra xung quanh. Vì Sơn mới nói tên quỷ tu kia hẳn là cũng không ở xa nơi đây, nên Tiểu Hoa cũng không định phân tán thần thức ra xa, như vậy mật độ dò xét sẽ tăng cao hơn, tăng cơ hội tìm ra được tên kia. Mang tâm lý thử xem thế nào, Tiểu Hoa không ngờ được rằng nó vậy mà thật sự nhìn ra cái gì đấy. Trong tâm thức của Tiểu Hoa, nó đang nhìn thấy một cái bóng hơi mờ đang ẩn núp ở một bụi cây đen thùi lùi, cảm giác như cái bóng này cứ len lén quan sát gì đấy, giống như đang lo sợ bị phát hiện. Tiểu Hoa gần như hét ra thành tiếng, nhưng lạ là lần này nó lại kìm nén được, thu nhỏ thân thể lại rồi nhảy phắt lên vai Sơn. Tiểu Hoa làm bộ thần bí thì thầm vào tai Sơn điều gì đấy.
“Ra là vậy!” – Sơn nghe xong thì gật gù – “Được, anh đã biết. Vậy chúng ta đi thôi!”
Thấy Sơn gật gù một tí rồi quay lưng bước đi, có lẽ là muốn rời đi rồi, “sinh vật” đang trốn trong bụi cây mới dần nhô đầu ra quan sát. Nhưng mới nhìn không được mấy giây, Sơn đột nhiên quay phắt người lại, trên tay kết một thủ ấn kỳ quái. “Sinh vật” kia cảm thấy có gì không đúng, sợ hãi định quay người chạy trốn, nhưng vừa mới lao đi thì nó như vừa đâm sầm vào một bức tường cực kỳ vững chắc, đau điếng bay ngã ngược ra sau. Lúc nó định thần trở lại, đứng bật dậy muốn tìm hiểu nguyên nhân thì không biết Sơn đã đứng trước mặt nó từ khi nào rồi. “Sinh vật” kia bị doạ cho hốt hoảng, lại muốn chạy trốn, nhưng dù cho nó có cố chạy như thế nào thì vẫn sẽ đụng phải một bức tường vô hình cản trở khiến nó không thoát ra được. Dù cho nó có thử t·ấn c·ông đi chăng nữa thì vẫn không có tác dụng gì, bức tường vẫn tồn tại ở đó.
“Đúng như anh suy đoán, thực lực của nó quá thấp, đến một kết giới yếu như thế này cũng không phá huỷ nổi.” – Sơn vừa quan sát “sinh vật” kia vùng vẫy vừa nhận xét.
Lúc Tiểu Hoa thì thầm về vị trí có thể là của quỷ tu kia cho Sơn thì cậu đã lên kế hoạch này rồi. Đấy là Sơn sẽ quay người giả vờ rời đi, trong lúc quỷ tu kia mất tập trung thì Tiểu Hoa đã dùng dây leo chuyển mấy khối tinh hạch đã được Sơn khắc trận đồ từ trước đến vị trí phù hợp xung quanh nó. Lúc Sơn kết ấn kích hoạt trận pháp thì quỷ tu kia muốn chạy đã không kịp nữa rồi. Thực ra do thời gian gấp rút, nên trận pháp giam cầm này khá đơn giản, độ vững chắc cũng không lớn, Sơn cũng chỉ là ôm tâm lý thử nghiệm, vì cậu cũng không rõ quỷ tu có chịu ảnh hưởng bởi trận pháp thông thường không. Ai ngờ đâu trận pháp này lại còn có tác dụng, hiệu quả cũng tốt hơn Sơn nghĩ nhiều, hoặc ít nhất thì quỷ tu này cũng không biết chút gì về trận pháp, nên không biết phá giải trận này cũng không hề khó, thực lực nó cũng quá yếu để có thể cưỡng ép phá huỷ trận, thành ra nó bây giờ đang như con chim non muốn phá lồng ra nhưng vô lực.
Lại nói một chút về thứ có thể là quỷ tu trước mắt này, nó quả thật là khá khó để có thể mô tả rõ ràng. Nó có một thân đen kịt, hình dáng không giống một con gì mà Sơn biết, à thực ra là nó khá giống một con ma trùm chăn cỡ nhỏ, loại ma mà bây giờ đến một đứa con nít cũng không còn thấy sợ nữa. Ngoài ra trên thân nó chỉ còn có hai con mắt trắng dã không có con ngươi. Nếu nhìn kỹ hơn chút nữa sẽ phát hiện ra có một ít khí đen đang vờn quanh thân thể, trông khá huyền ảo. Một đặc điểm nữa là nó cũng không phải lúc nào cũng sẽ đứng trên mặt đất, có lúc nó sẽ hơi lơ lửng, cách mặt đất một chút. Mô tả đến đây, lại nhìn vào vẻ rối bời sợ sệt của quỷ tu kia, Sơn cảm thấy lo lắng ban đầu của mình có vẻ vô nghĩa, quỷ tu này quá mức vô hại, ít nhất đối với cậu là vậy. Trong lúc Sơn đang quan sát kỹ lưỡng xem quỷ tu nó ra làm sao, thì Tiểu Hoa lại không biết lấy đâu ra tự tin, đến gần trận pháp giam giữ quỷ tu, ngắm nghía một chút rồi nói:
“Ta còn tưởng quỷ tu phải như thế nào, ra là cũng chỉ đến thế này, báo hại bản cô nương cứ phải lo lắng suốt.”
“Là do nhóc quá nhút nhát đấy chứ!” – Sơn thầm nghĩ trong đầu.
“Yên tĩnh cho ta, nếu không ta đánh cho bây giờ!”
Thấy quỷ tu kia còn đang vùng vẫy muốn thoát, Tiểu Hoa khó chịu bèn nhấc tay lên làm bộ muốn đánh. Sơn thấy buồn cười, còn đang định nhắc làm vậy sẽ không có tác dụng đâu, phải tìm cách giao tiếp cho hẳn hoi hơn chứ. Nhưng lời chưa ra đến miếng thì một lần nữa Sơn lại phải câm nín. Quỷ tu này vậy mà lại ngoan ngoãn trở lại, lùi về một phía, rồi bất động tại chỗ, trong con mắt trắng dã kia có chút ý sợ sệt.
“Má, lại còn nhát gan như vậy?” – Sơn không nhịn được nói ra miệng.
“Há ha, bản cô nương mà lại, chỉ cần uy thế thôi cũng đủ doạ cho quỷ tu phải run sợ.” – Tiểu Hoa tự đắc.
“Chứ không phải là do nhìn thấy nhóc quá đáng sợ nên nó mới thế à?” – Sơn châm chọc.
“A, cũng có thể!” – Tiểu Hoa gãi đầu suy nghĩ, rồi chợt khựng lại, nói lớn – “Không đúng, ta đáng sợ hồi nào? Bản cô nương thế nhưng là hoa khôi của tộc đó, sao có thể đáng sợ được.”
“Ai biết?”
Sơn không để ý đến Tiểu Hoa còn đang ồn ào muốn cãi lý với cậu nữa, mà là tiến lại gần quỷ tu một chút. Nhìn dáng vẻ sợ sệt của quỷ tu một lượt, Sơn lúc này mới lên tiếng: