Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 150



Kiều Triều buông lỏng miệng, thanh gỗ trong miệng rơi xuống, hắn thở hổn hển vài hơi, còn Kiều Tam đứng bên cạnh liền giúp hắn lau mồ hôi trên trán.

Lúc này, Kiều Phong bỗng nhiên từ bên ngoài bước vào, hỏi: "Kiều Đại sao rồi? Bị thương nặng không?"

Kiều Đại Sơn đáp: "Cũng chỉ bị thương một chút thôi."

Kiều Phong bước vào nhìn Kiều Triều một lát, rồi nói: "Không sao là tốt rồi. Lần này, Kiều Đại là công thần lớn nhất. Ta sẽ báo cáo lên nha môn, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi đâu."

Kiều Đại Sơn đáp: "Tốt quá, cảm ơn trưởng thôn."

"Không có gì, các ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt. Ta còn vài việc phải làm, đi trước đây."

"Vâng."

Sau đó, Kiều Triều và Kiều Nhị ăn chút gì đó rồi cả nhà chuẩn bị nghỉ ngơi. Trời đã gần sáng, Chân Nguyệt dọn dẹp xong một chút rồi nằm xuống bên cạnh Kiều Triều. Hắn đã ngủ say vì quá mệt mỏi.

Chân Nguyệt chỉ ngủ được hơn một canh giờ rồi thức dậy. Trong sân nhà lúc này là một mớ hỗn độn, Kiều Trần thị và mọi người trong nhà cũng đã dậy.

Hôm nay vốn là ngày mồng tám tháng Chạp, mọi người đáng ra phải vui vẻ chuẩn bị ăn tết, ai ngờ đêm qua lại gặp phải bao nhiêu chuyện không may.

Cả nhà giờ không còn con gà nào, tất cả đều bị con hổ ăn hết. Trong sân vẫn còn m.á.u tươi của hổ, đồ đạc ngổn ngang khắp nơi, mái ngói trên phòng Kiều Nhị cũng bị đánh nát.

Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn đang thu dọn trong sân. Cổng chính đã hỏng, phải sửa lại. Cửa phòng của Kiều Trần thị cũng bị hư, thêm vào đó là một đoạn tường bị sụp đổ.

Biết bao nhiêu việc phải làm, mà Kiều Triều hiện tại lại đang bị thương.

Chân Nguyệt nói: "Cha, có lẽ vẫn nên mời đại phu đến xem qua Kiều Đại."

Kiều Đại Sơn đáp: "Ta biết rồi, đại phu đang ở nhà Trần gia, Trần Nhị Trụ bị thương khá nặng. Lúc trước ta đã đến đó, đợi một chút xem tình hình thế nào rồi sẽ đi mời đại phu về."

"Vâng."

Kiều Tam vừa thức dậy, nghe vậy liền nói: "Cha, để con đi, con sẽ đưa đại phu về."

"Được, thế cũng tốt."

Sau khi rửa mặt xong, Kiều Tam liền vội vã rời đi.

Kiều Nhị vẫn còn đang nghỉ ngơi trong phòng, đêm qua hắn cũng quá mệt mỏi, suýt nữa thì bị dọa sợ đến phát khóc.

Chân Nguyệt sau khi rửa mặt xong liền nghe thấy Tiểu A Sơ khóc, nàng thở dài một hơi, rồi đi lại bế con lên. Sau khi thay tã và cho con bú, nàng dỗ Tiểu A Sơ mãi mới ngủ yên, rồi nhẹ nhàng đặt con xuống giường.

Để chắc chắn con không rơi khỏi giường, nàng cẩn thận đặt chăn quanh giường rồi mới chạy ra sân giúp mọi người dọn dẹp.

Khi Kiều Triều tỉnh lại, đại phu đã đến giúp hắn bắt mạch, cả gia đình đều đứng quanh giường. Sau khi bắt mạch xong, đại phu mở băng mà Chân Nguyệt đã băng bó cho Kiều Triều từ đêm qua, kiểm tra vết thương một chút.

"Xử lý rất tốt, không có vấn đề gì. Ta có bình kim sang dược, dùng sẽ giúp lành nhanh hơn. Nếu các ngươi muốn, ta có thể bán cho, nhưng nhà các ngươi cũng có thuốc trị thương, chỉ là công hiệu đến chậm hơn chút."

Chân Nguyệt liền đáp: "Nhà chúng ta lấy một lọ." Hiện giờ không dùng thì về sau cũng có thể cần đến. Qua sự việc lần này, nàng hiểu rõ hơn rằng trong nhà cần dự phòng một ít dược liệu. Nếu có cảm mạo, sốt hoặc bị thương như hiện tại, không cần phải chờ đại phu đến nữa.

"Được, giá có hơi cao, mỗi lọ là nửa lượng bạc."

Kiều Trần thị định lấy tiền, nhưng Chân Nguyệt đã nhanh chóng đưa tiền ra, đây là tiền từ việc Kiều Triều bán bức họa lần trước, nàng giữ lại vì đó là tiền do Kiều Triều kiếm được, không nỡ giao nộp hết.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.